Chồng chu đáo bữa nào cũng dọn sẵn "mâm cao cỗ đầy", vợ chỉ phát hiện sự thật kinh khủng trong một lần về sớm

11-09-2018 - 20:49 PM

Công việc của Thịnh tuy nặng nhọc nhưng chỉ làm hành chính, còn tôi tăng ca tới 9 - 10h đêm. Nhưng Thịnh rất thông cảm cho tôi, bữa nào anh cũng nấu 4 – 5 món thơm ngon hấp dẫn. Tôi về chồng vẫn chờ cơm làm tôi ấm lòng lắm.

Tôi và Thịnh nên vợ nên chồng sau một va chạm rất đỗi tình cờ. Ngày đó, tôi hay phải đi làm tăng ca về muộn, toàn 9 – 10h mới lóc cóc phóng xe về. Tôi mới chân ướt chân ráo vào Sài Gòn làm việc nên cũng chẳng có tiền, chỉ dám thuê một phòng ở khu xa công ty mới có giá rẻ. Trên đường về có một khu đang xây dựng, khá vắng vẻ và hiu quạnh.

Nhưng cũng chẳng hề gì, tính tôi cũng dạn, không bị nhát ma. Hơn nữa, đường thành phố đông đúc như thế này, chỉ vượt qua một quãng ngắn thế thôi mà đỡ được bao tiền, tôi chẳng ngại gì.

Thế nhưng hôm đó, khi tôi vừa bắt đầu tăng ga để phóng vào khúc cua ở đoạn đường vắng ấy thì bỗng rầm, cả người và xe lăn ra đường, tôi đau đớn khóc thét lên. Thì do ở đoạn đó có nhiều cát họ dọn chưa sạch, tôi lại vừa tăng ga nên bị choại.

Tay đang rỉ máu, xe thì vẫn sáng đèn nằm chỏng chơ một góc thì tôi thấy tiếng bước chân đang tiến tới. Bỗng lúc này tôi lại thấy rùng mình, lý do mình phóng nhanh cũng vì sợ gặp phải kẻ xấu…

Một nhóm thanh niên đi tới, họ chỉ nhìn tôi rồi cười cợt, trêu ghẹo tôi. Tôi đau lắm nhưng cắn răng nhịn. Tới loạt người tiếp theo, họ chỉ mải nói chuyện với nhau, bỗng một thanh niên dừng lại, nhìn tôi. Anh ta nhìn bàn tay đang ôm lấy khuỷu tay đầu máu của tôi, ái ngại hỏi:

- Cô có đi được xe nữa không? Có cần tôi giúp gì không?

Lúc này, mọi người mới dừng lại nhìn tôi và mỗi người một tay, giúp tôi sửa lại xe, băng bó cho tôi.

Chồng chu đáo bữa nào cũng dọn sẵn mâm cao cỗ đầy, vợ chỉ phát hiện sự thật kinh khủng trong một lần về sớm - Ảnh 1.

Anh ân cần băng bó vết thương cho tôi. (Ảnh minh họa)

Người đàn ông đó còn đưa tôi về tận nhà, ghé tiệm thuốc mua thêm băng gạc và thuốc sát trùng cho tôi. Sau lần đó, dần dần chúng tôi quen nhau và kết hôn. Đó là Thịnh, chồng tôi, một thợ xây đang làm ở khu đó.

Sau khi lấy nhau, hai chúng tôi bàn bạc sẽ về ở phòng trọ của tôi vì giá rẻ. Tôi vẫn cứ phải làm ca kíp hoặc khi bận việc thì tăng ca đều đều. Thịnh cũng chẳng quản tôi, chỉ động viên tôi cố gắng nhưng phải giữ gìn sức khỏe. Tăng ca 4 -5 tiếng liền như vậy sợ tôi không trụ được.

Công việc của Thịnh thì cũng nặng nhưng chỉ làm hành chính, tối đến anh về nhà. Vì thương tôi nên anh cơm nước đầy đủ, dù đạm bạc nhưng tôi vẫn hạnh phúc lắm.

Tôi đã dặn lòng, sẽ cố thêm khoảng 3 tháng nữa thì sẽ được lên vị trí quản lý, khi đó tôi cũng để dành được 1 khoản rồi thì 2 vợ chồng sẽ sinh con. Thịnh hoàn toàn đồng ý với ý định đó nên vẫn tạo điều kiện cho công việc của tôi hết sức.

Thậm chí, sau đó vài tuần, anh còn học thêm nấu nướng và chuẩn bị cho tôi chu đáo hơn. Bữa nào cũng 4 – 5 món, đĩa nào cũng thơm ngon hấp dẫn. Tôi về nhìn mâm cơm đầy ú ụ mà nghẹn ngào, chồng thì vẫn chờ cơm làm tôi ấm lòng lắm. Ôm anh vào lòng rồi cố đánh bay cả mâm đồ ăn ngon chồng nấu.

Tôi vẫn đang say trong hạnh phúc ngọt ngào với người chồng biết quan tâm sẻ chia với vợ, cho tới một hôm. Hôm đó, tôi tới tháng, bình thường thì không sao mà hôm đó thế nào tôi đau quặn thắt ruột gan. Đồng nghiệp đưa tôi lên phòng y tế uống thuốc giảm đau rồi tôi mới ngoi ngót tự đi xe được về phòng.

Chồng chu đáo bữa nào cũng dọn sẵn mâm cao cỗ đầy, vợ chỉ phát hiện sự thật kinh khủng trong một lần về sớm - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Nhưng mới tới đầu ngõ, tôi đau quá không đi tiếp được xe vào, tôi quẳng xe đó, khóa lại rồi định vào xóm trọ nhờ chồng ra dắt xe. Tuy nhiên, tôi đứng như trời trồng khi tận mắt chứng kiến chồng tôi và cô hàng xóm đang tíu tít chuẩn bị cơm nước. Cô ta đứng bếp, chồng tôi khẽ ôm lấy lưng phía sau rất tình tứ.

Tôi như quên cả cơm đau, lao vào trong nhà rồi hất tung mọi thứ xuống. Thịnh và cô ta ú ớ khi thấy sự hiện diện của tôi. Tôi chẳng nói gì nữa vì cơn đau lại ập đến. Tôi khóc rồi lẳng lặng đi vào giường nằm. Thịnh thì cứ quanh ra quanh vào, lắp bắp xin lỗi tôi nhưng tôi lặng thinh như chẳng nghe thấy. Tôi đang nằm chống chọi với cơn đau bụng kinh và cả cơn đau tim như chết đi sống lại. Tôi không biết phải làm gì nữa. Thì ra, những bữa cơm ngon lành mà chồng tôi để phần lại là do người con gái khác nấu, và thì ra, đó cũng chỉ là cách giúp họ giảm bớt tội lỗi với tôi mà thôi.